Đi học, cứ hay nghĩ rằng, sau này kiếm được tiền mình sẽ mua thứ gì. Đi làm rồi thì chỉ nghĩ xem muốn mua thứ ấy mình phải kiếm được bao nhiêu tiền.
Đến một tuổi nào đó
Đi học, tôi nhận thấy mình luôn kiêu ngạo mọi lúc mọi nơi. Ra trường rồi mới thấy, mình chỉ là một chàng trai bình thường.
Đi học, cứ chắc mẩm ra đời công việc sẽ không phức tạp như trên sách vở. Đến lúc ra trường, còn có khối việc khó hơn mà trên sách vở chả dạy.
Đi học, cứ hay nghĩ rằng, sau này kiếm được tiền mình sẽ mua thứ gì. Đi làm rồi thì chỉ nghĩ xem muốn mua thứ ấy mình phải kiếm được bao nhiêu tiền.
Đi học, lúc nào cũng tự tin, sau này đi làm, mình sẽ về thăm bố mẹ thường xuyên, hiếu nghĩa chu đáo. Ra trường một thời gian mới thấy, có được một, hai ngày nghỉ quả thực không nhiều. Mà dù có đi chăng nữa, cái tính ù lì do áp lực công việc, cuộc sống cũng đôi khi khiến tôi lười nhác, quên hết cả “hiếu nghĩa”.
Đi học, rất hay triết lý và đúc kết những kinh nghiệm cuộc sống, đối nhân xử thế rất phức tạp. Đi làm rồi, lại ngồi suy nghĩ, nuốt lấy từng lời triết lý và đúc kết những kinh nghiệm cuộc sống, đối nhân xử thế rất cơ bản của những người đi trước dạy lại.
Đến một tuổi nào đó...
bỗng nhận ra rằng, mình chỉ là giọt nước giữa biển khơi cuộc đời.
chợt cảm thấy phải tự hoàn thiện mình hơn
và dành tình cảm bên gia đình
cũng như có trách nhiệm với bản thân, cuộc sống hơn nữa
Và, đến một tuổi nào đó, đọc lại cái này, chắc chắn mình sẽ cười mình...