Phiêu diêu
Ước mình có một không gian
Để anh đắm mình trong đó
Vui đùa cùng mây, trăng, gió
Phiêu diêu…
Ước mình là một cánh diều
Vẫy vùng giữa trời lộng gió
Nhìn rõ từng ngọn cây, cỏ
Phiêu diêu…
Ước mình có một miền yêu
Cho thoả đam mê bất tận
Cho những yêu thương ngây ngất
Phiêu diêu…
Ước mình sẽ chẳng biết yêu
Chẳng bao giờ si tình nữa
Anh ra đi trong vội vã
Để lòng em chợt phiêu diêu.
(Thanh Huyền – Báo Lạng Sơn)
Ước mình có một không gian
Để anh đắm mình trong đó
Vui đùa cùng mây, trăng, gió
Phiêu diêu…
Ước mình là một cánh diều
Vẫy vùng giữa trời lộng gió
Nhìn rõ từng ngọn cây, cỏ
Phiêu diêu…
Ước mình có một miền yêu
Cho thoả đam mê bất tận
Cho những yêu thương ngây ngất
Phiêu diêu…
Ước mình sẽ chẳng biết yêu
Chẳng bao giờ si tình nữa
Anh ra đi trong vội vã
Để lòng em chợt phiêu diêu.
(Thanh Huyền – Báo Lạng Sơn)